Thứ Bảy, tháng 7 07, 2007

MỘT MÓN NỢ KHÔNG BAO GIỜ TRẢ HẾT

Hôm nay mình đi đá banh cả buổi sáng, trưa về mệt rã rời, cứ nghĩ nằm lăn ra giường là sẽ ngủ được ngay. Nhưng không, mình cứ mãi trằn trọc, băn khoăn, thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó. Rồi mình bật dậy, xin chú Tùng 1 bài viết trong blog của Amotizen. Và bây giờ mình viết...
[ Link ]

Một lần vô tình mình nhận được link của trang blog này. Vì tò mò mình đã vào đọc thử, để rồi vừa đọc mà nước mắt tuôn ra lúc nào không hay! Bất ngờ thật, đã gần hai năm trôi qua rồi, vậy mà...
Chính xác hơn là hơn "1 năm và 11 tháng" rồi, tính cho đến ngày 13/7/2007 là tròn hai năm! Chính bản thân mình cũng không thể nào nhớ được ngày hôm đó là ngày 13/7/2005. Nhưng người đó nhớ, nhớ thật rõ ràng như nó vừa mới hôm qua, vì ngày hôm đó, U đã phải nhận lấy 1 nỗi đau quá lớn mà người gây ra, là mình!

Mình với U quen nhau khi cả hai cùng vào đội tuyển Toán của trường năm lớp 9. (Năm đó, mình học không tồi như hai năm qua học ở LHP.) Rồi mình gặp U khi nó đậu vào chuyên Toán. U không đẹp, nhưng dịu dàng và chu đáo, lại ân cần và biết quan tâm đến người khác. Chính những nét nổi bật đó đã thu hút mình! Và rồi 1 ngày, bất chấp chiếc nhẫn trên tay U đã đeo của 1 người bạn nối khố tặng U khi người đó đi Mỹ du học, người đó_tên là N., bảo là sẽ chờ U, mình đã ngỏ lời, và U đồng ý( vì thực sự nó cũng có cảm tình với mình). Ha, mình là thằng ngốc! Lúc đó mình quá con nít để hiểu rằng, những thứ "chu đáo, ân cần, dịu dàng" và cả là "xinh đẹp" nữa không đủ để con người ta hình thành nên cái thứ tình cảm tinh khôi nhất của 1 đời người_ có thể gọi đó là tình yêu đi!

Cuối năm đó U đậu Năng Khiếu, mình thì đậu vào LHP. Đó cũng là lúc mình mạnh dạn nói lời chia tay, 1 cách lạnh lùng, vô cảm. "A không thể tiếp tục mối quan hệ này, A muốn được tự do! A muốn mình thực sự trở lại là mình, không gò bó, không vướng bận, không phải đau xót vì bất kỳ một ai đó nữa." Rồi mình bỏ đi biền biệt, không 1 lần quay trở lại Nguyễn Gia Thiều_ mái trường cũ hai đứa học với biết bao kỉ niệm và những người thầy người cô đã "quá quen" với...cặp đôi này, không 1 lần gọi điện thoại hỏi thăm tin tức, sức khỏe của nó, không 1 lần chịu trò chuyện cho ra hồn với nó. Ngày 13/7 năm đó, mình đã quay lưng bỏ đi, để lại sau lưng những giọt nước mắt đầy đau khổ của U với 1 suy nghĩ thật tàn nhẫn: rồi thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau!

Nhưng đã gần hai năm rồi trôi qua, nỗi đau đó của U vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có con người đó là bỗng trở nên vô cảm khi mà phải nuốt quá nhiều nước mắt ngược vào trong lòng. MÌNH ĐÃ LÀM GÌ VẬY?...Hai năm qua mình mãi phiêu lưu với cảm xúc của chính mình: đùa giỡn với chuyện học, đau buồn vì 1 ai kia, phẫn nộ với những cảm xúc tạp nham mà quên hẳn đi bản thân đã từng làm 1 người đau đến xé lòng!

Và bây giờ, mình phải làm gì đây khi mà biết N. vẫn chờ U, còn U thì vẫn còn đau buồn vì 1 kẻ không đáng? Và mình phải làm gì đây khi ngày hôm nay nhận được điện thoại của chị Q._ chị ruột của U. Ngày trước khi biết hai đứa quen nhau như vậy, chị Q. rất là cố sức để vun đắp cho mối quan hệ này. Tại sao? Vì chị cũng đã từng có 1 mối quan hệ tương tự khi học lớp 9. Quen nhau đến độ cả hai gia đình biết mặt nhau nữa kìa. Nhưng rồi chuyện gì đã xảy ra? Gia đình anh kia quá nghèo, còn gia đình bên U thì: hai thằng em trai bị Chậm phát triển trí não, bởi thế ông bà già muốn hai đứa con gái là U và chị Q. có 1 nơi nương tựa ổn định. Nhà anh kia quá nghèo thì sao, thì xỏ xiên, nói nặng nói nhẹ... Vậy là , chuyện của người lớn làm tan nát những tình cảm tinh khôi nhất của tuổi học trò. Chính vì thế mà chị Q. rất thương mình, như em ruột vậy, mong sao chuyện của hai đứa không phải như của chị...

Rồi sao? Mình bỏ đi, không chào chị 1 tiếng! Chị Q. thì lặng nhìn em mình mỗi ngày đau buồn thật nhiều mà bất lực, không làm được gì khi thấy nó đã đi vào vết xe đổ của mình mặc dù mình đã cố vun đắp. Bullshit! Hôm nay chị đã thấy 1 số điện thoại lạ trong danh bạ của U, khi đó U đi chơi trễ chưa về, chị đã gọi hỏi thử. Khi biết đó là mình_ là A ngày nào, giọng chị nghẹn lại, không hờn ghét, không giận dỗi, nhưng giọng chị nghe buồn thật buồn, thật xa xăm!...

Có đôi khi nghĩ thật tàn nhẫn 1 chút thế này: chuyện của hai đứa thì đau buồn hay vui vẻ chỉ có hai đứa chịu chung mà thôi. Nhưng trong cuộc sống mọi thứ không hề đơn giản như vậy: còn biết bao nhiêu mối quan hệ như những mắc xích với nhau, ảnh hưởng tới nhau rất nhiều. Ngày hôm nay không chỉ U còn đau còn xót, ở đó còn có N. đang đau khổ đợi chờ, còn có nỗi buồn của chị Q. Mình làm sao mà trả hết đây??? Khải nói đúng: những thứ mà mày gieo rắc, không thể gọi là "nỗi đau" được!

Có nhiều đứa A1 bảo "sát thủ áo đen" là 1 bà già khó tính! Ok, có thể! Nhưng có 1 bài học "sát thủ" đã dạy mà ngày hôm nay mình mới thấy thấm thía từng câu từng chữ một: mỗi một hành động ta thực hiện, mỗi một lời ta nói ra, ta đều phải có trách nhiệm với nó! Ngày xưa mình đã làm mà không suy nghĩ, hôm nay mình có chịu trách nhiệm hết được không???

A1 lúc này có nhiều couple thật! Mình biết điều đó làm cho tụi bạn mình sống có trách nhiệm hơn và biết quan tâm tới người khác hơn. Nhưng... Ở 1 giới hạn nào đó, mình mong là bạn mình hãy suy nghĩ thật kỹ càng trước khi quyết định, đừng để những cảm xúc ban đầu lấn át đi suy nghĩ bản thân. Nếu để 1 điều gì đó đáng tiếc xảy ra, ba chữ "chịu trách nhiệm" không thể gánh hết mọi thứ... Nhưng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, mình tin là tụi nó đủ lớn để không hành động ngu ngốc như mình!

Riêng bản thân mình, mãi mãi cũng không thể nào chuộc hết mọi lỗi lầm, chỉ có thể cố gắng sống thật tốt mà thôi...

Hoài An



gửi bài viết về địa chỉ gmanvn.amotizen@blogger.com.
Subject là tựa bài, nội dung thư là nội dung bài viết