Thứ Bảy, tháng 5 26, 2007

Tạm biệt một ước mơ

26/5/2007
Sáng nay mới đi viếng tang bạn chuyên lý...
Hôm qua nghe kể vẫn cứ nghĩ là tin đồn, về đọc báo mới biết...
Bạn chưa đầy 17 tuổi, còn cả một tương lai. Có lẽ bạn đã là hy vọng của người cha bây giờ ngồi thẩn thờ với ánh mắt đỏ hoe, là niềm tin của cô giáo đã gần khụy ngã vì đau đớn...
Những người bạn cùng lớp ngồi lặng lẽ. Đáng nhẽ các bạn đó đã có những giờ phút vui vẻ như bao người khác. Các bạn đó xứng đáng có những kỉ niệm đẹp hơn tiếng nhạc tang đầy u ám, mùi trầm hương và nước mắt...
Không sự an ủi nào có thể bù đắp.
Một ước mơ đã mãi dừng lại...

2 nhận xét:

Gman.Return nói...

Sự ra đi thương tâm

Nặc danh nói...

Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình . Sự ra đi này là lời nhắc nhở đối với những người còn sống - Đời người thật ngắn ngủi .